Anh Căn sưu tầm cho các anh chị cùng đọc và phê bình + đối lại nếu có anh nào DÁM làm bài VỢ; AI LÀM BÀI THƠ NẦY ? XIN BÁI LÀM SƯ PHỤ !
CHỒNG
Chồng là một đấng anh hào Là duyên, là nợ trời trao cho mình Chồng là trụ cột gia đình “Ba đồng một mớ” ta rinh về nhà Chồng là Bố của con ta “To đầu mà dại” đến già chưa khôn Chồng là loài sống bằng cơm Lại ham món phở, bia ôm vỉa hè Chồng là một gã lái xe Uống nhiều, hút lắm, lè phè ngày đêm Chồng là anh của nhiều em Ga lăng nên hễ có tiền là vung Chồng là cái thế anh hùng Mát xa, sàn nhảy vẫy vùng khắp nơi Chồng là hào kiệt trên đời Vợ mình thì sợ, vợ người thì yêu Chồng là quân tử hạng siêu Cứ ai phái yếu là chiều, là thương Chồng là một gã ương ương Bỏ đi thì tội, phải vương cả đời!
Hi … Anh Chu Trần Căn ới ơi ….. Kim Hoa thử hoạ bài chồng của anh đại như dưới đây anh đọc coi có được hông nha .?.? … Thơ vui … Sorry nếu có làm phiền gì ai hén … Hi … Hi …
VỢ
Vợ là thiếu phụ Nam Sương Hữu duyên chồng vợ kết đường dây tơ Vợ là keo dính mong chờ Đàn ông một thúng lơ ngơ rẻ bèo Vợ là mẹ đẻ thằng Tèo Thân hình mảnh khảnh dáng mèo còn ganh Vợ cất giọng nói lanh chanh Ghét chồng ham phở loanh quanh vỉa hè Vợ nhất trong nhà phải nghe Kiềm cương hút chích lè phè dẹp ngay Vợ không háo thắng chẳng say Cầm tiền biết tính đường ngay lối mờ Hùng rơm vợ biết ngu ngơ Mát xa, sàn nhảy dại khờ tránh xa Vợ là hòn ngọc nguy nga Tôn vinh chồng của mình là hùng anh Vợ nhà chồng sợ đành rành Vì nàng phái yếu tranh giành khổ thêm Vợ ơi ! anh hiểu ấm êm Gia đình hạnh phúc nhờ em vun trồng
Nghe anh Căn gọi cũng cố vặn đầu vặn cổ tiếp sức cho anh nhưng không
có đủ dũng khí để tả người vợ dấu yêu của mình nên xin mượn bài thơ Vợ
Là Chi dưới đây để góp vui..
Vợ là quả ớt chín cây
Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòng
Vợ là một đóa hoa hồng
Vợ là sư tử Hà Đông trong nhà
Vợ là nắng gắt mưa sa
Vợ là giông tố phong ba bão bùng
Nhiều người nhờ vợ lên Ông
Nhiều người vì vợ mất không cơ đồ
Vợ là cả những vần thơ
Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy
Vợ là một chất men say
Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng
Vợ là một áng mây hồng
Vợ là hoa hậu để chồng mê say
Vợ là khối óc bàn tay
Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta
Vợ là nụ, vợ là hoa
Vợ là chồi biếc, vợ là mùa xuân.
Vợ là tín dụng nhân dân
Vợ là kế toán giải ngân trong nhà
Vợ là biển rộng bao la
Vợ là hương lúa đậm đà tình quê
Vợ là gió mát trưa hè
Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông
Vợ là chỗ dựa cho chồng
Nhiều ông dám bảo vợ không là gì!
Khoan khoan hãy nghĩ lại đi
Vợ quan trọng lắm không gì hơn đâu
Việc nhà vợ có công đầu
Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà
Vợ là máy giặt trong nhà
Vợ là cát-sét, vợ là ti-vi.
Nhiều đêm vợ hát, chồng nghe
Lời ru xưa lại vọng về trong ta
Vợ là làn điệu dân ca
Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên
Vợ là cái máy đếm tiền
Vợ là “Nội lực” làm nên cơ đồ
Vợ là thủ quỹ, thủ kho
Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà
Vợ là vũ trụ bao la
Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường
Khi nào giận, lúc nào thương
Sớm mưa, chiều nắng ai lường được đâu
Vợ là một khúc sông sâu
Vợ như là cả một bầu trời xanh
Vợ là khúc nhạc tâm tình
Vợ là cây trúc bên đình làm duyên
Vợ là cô Tấm thảo hiền
Vợ là cô Cám thích tiền ham chơi
Vợ là con Phật, cháu Trời,
Rẽ mây rơi xuống làm người trần gian
Vợ là thánh chỉ vua ban
Có sao dùng vậy, không bàn đúng sai
Quỷ thần chứng cả hai vai
Vợ là chân lý không sai bao giờ!
Vợ một quã ớt chín cây. Đõ tươi ngoài võ rất cay trong lòng. Vợ hai là đoá hoa hồng. Vợ ba sư tữ Hà Đông trong nhà. Vợ tư nắng gắt mưa sa. Vợ năm giông tố phong ba bão bùng. Nhiều vợ nhờ vậy lên ông. Nhiều người ít vợ mất không cơ đồ. Vợ cã là những vần thơ. Vợ bé là những giấc mơ vơi đầy. hihihi…
Hi … Anh Hiệp cám ơn anh hén … Bài thơ có lý … he … he … Em thêm thắt chút nửa thôi … Vợ
Vợ là quả ớt chín cây Món ăn thiếu ớt vị say mất nồng Vợ là một đóa hoa hồng Trong nhà sư tử Hà Đông hiền từ Vợ đây có tánh chân tu Vợ không giông tố êm ru bão bùng Thầm lặng nhờ vợ lên Ông Thiếu vợ chỉ vẽ mất không cơ đồ Vợ như tất cả vần thơ Vợ là giấc ngủ đêm mơ vơi đầy Vợ là cãm xúc nồng say Là hoa thơm ngát làm ngây ngất lòng Vợ là cả một vườn hồng Vợ là hoàng hậu vua chồng mê say Vợ cả khối óc bàn tay Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta Vợ là tất cả vườn hoa Vợ là chồi nụ, vợ là mùa xuân. Vợ là ngân khố giử thân Vợ là kế toán nhân dân trong nhà Vợ là tình cãm thật thà Vợ là hương lúa đậm đà tình quê Vợ là bóng mát chân đê Vợ là hơi ấm vổ về đêm đông Vợ là chỗ dựa cho chồng Sao đành dám bảo vợ không là gì! Nhiêu đây đãm bảo những gì Thiên hạ đệ nhất vợ rồi nha anh Vợ là số dzách nức danh Cửa nhà vắng vợ tanh bành tan hoang Mong ai thức tĩnh bàng hoàng Về bên cô vợ bà hoàng này thôi…
He … he … Mình bận đi công việc rồi tạm gát lại tại đây thôi … Xin mời
các anh các bạn yêu thơ cùng tham gia nhé … hi … hi … nhất là các nàng
CT thân thương ới ơi …….. NTKH. CT5
Hi anh Căn, Thiệt tình khã năng làm thơ của em rất hạn hẹp, nhưng anh Căn đã kêu gọi
nên em cũng cố rặn ra vài câu góp phần cho xôm tụ. Tạm đặt tên là:
”Tâm
sự đời tôi”
Con bà nó ! đời tôi lận đận Lỡ một lần ân hận, hỡi ơi ! Kiếp sau xin chớ làm người, Làm sư tử đực: sáng ngời, oai phong.
Nhắn dùm các đấng đàn ông, Lấy ai thì lấy, Hà đông xin chừa Lỡ chừa không được thì thua Ngậm cay, nuốt đắng, chát chua cả đời. hic, hic, hic,
Hi … anh Kiệt ới ơi …!!!! hôm nay mới đọc được bài này của
anh … sao mà đắng cay thế vậy …???? Hoa họa bài ”Tâm sự đời tôi”
vu vơ thôi nha … đừng quăng lựu đạn sét em nhé … chọi dép đủ
rồi … chạy thôi … hi … hi … Trên rừng có chú sư tử đực
Oai phong lẫm liệt được hơn người
Nhưng mà oan nghiệt thú thôi
Sao anh lại thích là người chơi khâm
Mình đây thân phận đàn ông khỏe
Giỏi dắn mưu mô khóe mắt tình
Hà đông cũng chết rung rinh
Tội chi mơ thú rừng xanh rống gầm NTKH CT5
Hi … mình mới xí được 1 bài thơ về tình yêu phở của anh chàng Việt
Trúc mang về xoay ngang lật dọc ép khuông và in bánh Bài thơ vui TÌNH
YÊU PHỞ dưới đây xin được trình làng xóm láng giềng ai yêu thơ thì xin
họa tiếp theo nha … he … he …
TÌNH YÊU PHỞ
Ai hăm hở ngồi bên tô phở Nước lèo thơm ngát át hương trinh Gợi cãm làn môi tựa thịt tái Mái tóc mượt như rau quế xanh
Gắp đưa vào mồm … ôi diễm tuyệt Ngọt ngào hơn vạn nụ hôn đầu Hãy nhìn xem từng sợi phở mịn Cãm thụ hơn cô gái gợn sầu
Giá trắng như lòng em trong trắng Răng cắn nghe vụn vở niềm riêng Điểm xuyết hành trần nõn vài cọng Lát ớt đõ thêm tình ái nồng
Ôi bờ môi, làn da mái tóc Hương trinh nghẹn thở thoáng nụ hôn Mặc kệ có không người hiện hửu Lạc thú chìm sâu ngây ngất hồn
Thế ! mới biết dễ gì quên phở . Kẽ đầu xanh hay bạc như nhau Gặp phở rồi thường quên mất bữa Xơi ngay kẻo nguội bởi đễ lâu !
Đã ăn phở phải ăn khi nóng Còn cơm thì nguội cũng chẳng sao ! Chịu khó ăn cơm khi tiền hết Vô mánh với phở đành quên sao ?
Mặc cho người nói xóc dê ! dê ! dê ! Ta vẫn nói ta yêu phở ! phở ! phở ! NTKH. CT5
Vài Phút Tản Mạn ( số 79 ) Chiều nay đọc lại Vài Phút Tản mạn số 12 bỗng nhiên lại muốn viết tiếp,
những hồi ức bất chợt ùa về, cũng là hình ảnh đó thôi mà có khi là nỗi
nhớ dịu êm, có khi là những ray rức thắt lòng khi nghĩ đến hình ảnh
người con gái ấy trỡ về một mình trong tuyết giá gió mưa mang theo nỗi
cô đơn trống vắng . Có lẽ một đoạn thơ sẽ thay thế tốt hơn một đoản văn trong lúc này chăng ? NHỚ Lặng ngắm thu nay nhớ thu xưa Một bờ vai nhỏ, một cơn mưa Sợi nhớ, sợi thương chen vào tóc Giọt buồn, giọt tủi đẫm bờ mi Lòng vẫn hiểu cuộc đời chia đôi ngã Dạ không đành xoá nhạt bóng người đi Anh đi mang cả trời quan tái Em về mưa thấm lạnh cô liêu Texas ngày 30/08/2013
31/08/2013
at 7:50 Chiều
| Permalink Vu vơ tản mạn
Chiều nay tản mạn ghé trang nhà Lang thang ngắm cảnh phía xa xa Texas nhà ai như ẩn hiện Thơ thẩn quay về mấy thu qua Sợi thương sợi nhớ trôi êm ắng Lẩn thẩn vu vơ dạ xót xa Giọt buồn giọt tủi sao quay quắt Nên chăng bôi xoá dáng thu xưa ?
Vài Phút Tản Mạn ( số 78 ) ” Bao nhiêu năm làm kiếp con người, chợt một chiều tóc trắng như vôi, lá úa trên cao rụng đầy, cho trăm năm …… ” Vậy là cũng tròn 54 năm làm kiếp con người rồi . Ngày sinh nhật cũng là
dấu mốc thời gian quan trọng đó chứ, thế mà mình và những người bạn thân
lại chưa bao giờ đễ ý đến nó, chỉ khi qua đến Mỹ mới bắt đầu chúc mừng
sinh nhật cho bạn bè . Thôi thì đó là hình thức xã giao phổ biến của mọi
người nên mình cũng làm theo cho giống với người ta . Với những thằng bạn thân thì mình vẫn chưa từng chúc mừng sinh nhật tụi
nó . Có muốn thì cũng chẳng biết ngày nào đễ mà chúc . Vậy mà hôm nay
một tên trong đám lại chúc mừng sinh nhật của mình bằng một bài thơ .
Đúng là bạn thân nên hiểu mình như vậy
Xuân già
Xuân qua xuân một mùa Tuổi về thêm một tuổi Ngày theo ngày dong ruổi Đời theo đời đong đưa —- Buồn vui lăn tăn nước Gợn chiều thu sóng thưa Nhớ người tim lặng lẻ Gõ nhịp nào xa xưa
AI LÀM BÀI THƠ NẦY ?
XIN BÁI LÀM SƯ PHỤ !
CHỒNG
Chồng là một đấng anh hào
Là duyên, là nợ trời trao cho mình
Chồng là trụ cột gia đình
“Ba đồng một mớ” ta rinh về nhà
Chồng là Bố của con ta
“To đầu mà dại” đến già chưa khôn
Chồng là loài sống bằng cơm
Lại ham món phở, bia ôm vỉa hè
Chồng là một gã lái xe
Uống nhiều, hút lắm, lè phè ngày đêm
Chồng là anh của nhiều em
Ga lăng nên hễ có tiền là vung
Chồng là cái thế anh hùng
Mát xa, sàn nhảy vẫy vùng khắp nơi
Chồng là hào kiệt trên đời
Vợ mình thì sợ, vợ người thì yêu
Chồng là quân tử hạng siêu
Cứ ai phái yếu là chiều, là thương
Chồng là một gã ương ương
Bỏ đi thì tội, phải vương cả đời!
Thơ vui … Sorry nếu có làm phiền gì ai hén … Hi … Hi …
VỢ
Vợ là thiếu phụ Nam Sương
Hữu duyên chồng vợ kết đường dây tơ
Vợ là keo dính mong chờ
Đàn ông một thúng lơ ngơ rẻ bèo
Vợ là mẹ đẻ thằng Tèo
Thân hình mảnh khảnh dáng mèo còn ganh
Vợ cất giọng nói lanh chanh
Ghét chồng ham phở loanh quanh vỉa hè
Vợ nhất trong nhà phải nghe
Kiềm cương hút chích lè phè dẹp ngay
Vợ không háo thắng chẳng say
Cầm tiền biết tính đường ngay lối mờ
Hùng rơm vợ biết ngu ngơ
Mát xa, sàn nhảy dại khờ tránh xa
Vợ là hòn ngọc nguy nga
Tôn vinh chồng của mình là hùng anh
Vợ nhà chồng sợ đành rành
Vì nàng phái yếu tranh giành khổ thêm
Vợ ơi ! anh hiểu ấm êm
Gia đình hạnh phúc nhờ em vun trồng
Vợ là quả ớt chín cây
Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòng
Vợ là một đóa hoa hồng
Vợ là sư tử Hà Đông trong nhà
Vợ là nắng gắt mưa sa
Vợ là giông tố phong ba bão bùng
Nhiều người nhờ vợ lên Ông
Nhiều người vì vợ mất không cơ đồ
Vợ là cả những vần thơ
Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy
Vợ là một chất men say
Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng
Vợ là một áng mây hồng
Vợ là hoa hậu để chồng mê say
Vợ là khối óc bàn tay
Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta
Vợ là nụ, vợ là hoa
Vợ là chồi biếc, vợ là mùa xuân.
Vợ là tín dụng nhân dân
Vợ là kế toán giải ngân trong nhà
Vợ là biển rộng bao la
Vợ là hương lúa đậm đà tình quê
Vợ là gió mát trưa hè
Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông
Vợ là chỗ dựa cho chồng
Nhiều ông dám bảo vợ không là gì!
Khoan khoan hãy nghĩ lại đi
Vợ quan trọng lắm không gì hơn đâu
Việc nhà vợ có công đầu
Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà
Vợ là máy giặt trong nhà
Vợ là cát-sét, vợ là ti-vi.
Nhiều đêm vợ hát, chồng nghe
Lời ru xưa lại vọng về trong ta
Vợ là làn điệu dân ca
Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên
Vợ là cái máy đếm tiền
Vợ là “Nội lực” làm nên cơ đồ
Vợ là thủ quỹ, thủ kho
Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà
Vợ là vũ trụ bao la
Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường
Khi nào giận, lúc nào thương
Sớm mưa, chiều nắng ai lường được đâu
Vợ là một khúc sông sâu
Vợ như là cả một bầu trời xanh
Vợ là khúc nhạc tâm tình
Vợ là cây trúc bên đình làm duyên
Vợ là cô Tấm thảo hiền
Vợ là cô Cám thích tiền ham chơi
Vợ là con Phật, cháu Trời,
Rẽ mây rơi xuống làm người trần gian
Vợ là thánh chỉ vua ban
Có sao dùng vậy, không bàn đúng sai
Quỷ thần chứng cả hai vai
Vợ là chân lý không sai bao giờ!
Vợ một quã ớt chín cây.
Đõ tươi ngoài võ rất cay trong lòng.
Vợ hai là đoá hoa hồng.
Vợ ba sư tữ Hà Đông trong nhà.
Vợ tư nắng gắt mưa sa.
Vợ năm giông tố phong ba bão bùng.
Nhiều vợ nhờ vậy lên ông.
Nhiều người ít vợ mất không cơ đồ.
Vợ cã là những vần thơ.
Vợ bé là những giấc mơ vơi đầy.
hihihi…
Em thêm thắt chút nửa thôi …
Vợ
Vợ là quả ớt chín cây
Món ăn thiếu ớt vị say mất nồng
Vợ là một đóa hoa hồng
Trong nhà sư tử Hà Đông hiền từ
Vợ đây có tánh chân tu
Vợ không giông tố êm ru bão bùng
Thầm lặng nhờ vợ lên Ông
Thiếu vợ chỉ vẽ mất không cơ đồ
Vợ như tất cả vần thơ
Vợ là giấc ngủ đêm mơ vơi đầy
Vợ là cãm xúc nồng say
Là hoa thơm ngát làm ngây ngất lòng
Vợ là cả một vườn hồng
Vợ là hoàng hậu vua chồng mê say
Vợ cả khối óc bàn tay
Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta
Vợ là tất cả vườn hoa
Vợ là chồi nụ, vợ là mùa xuân.
Vợ là ngân khố giử thân
Vợ là kế toán nhân dân trong nhà
Vợ là tình cãm thật thà
Vợ là hương lúa đậm đà tình quê
Vợ là bóng mát chân đê
Vợ là hơi ấm vổ về đêm đông
Vợ là chỗ dựa cho chồng
Sao đành dám bảo vợ không là gì!
Nhiêu đây đãm bảo những gì
Thiên hạ đệ nhất vợ rồi nha anh
Vợ là số dzách nức danh
Cửa nhà vắng vợ tanh bành tan hoang
Mong ai thức tĩnh bàng hoàng
Về bên cô vợ bà hoàng này thôi…
He … he … Mình bận đi công việc rồi tạm gát lại tại đây thôi … Xin mời các anh các bạn yêu thơ cùng tham gia nhé … hi … hi … nhất là các nàng CT thân thương ới ơi ……..
NTKH. CT5
Thiệt tình khã năng làm thơ của em rất hạn hẹp, nhưng anh Căn đã kêu gọi nên em cũng cố rặn ra vài câu góp phần cho xôm tụ. Tạm đặt tên là:
”Tâm sự đời tôi”
Con bà nó ! đời tôi lận đận
Lỡ một lần ân hận, hỡi ơi !
Kiếp sau xin chớ làm người,
Làm sư tử đực: sáng ngời, oai phong.
Nhắn dùm các đấng đàn ông,
Lấy ai thì lấy, Hà đông xin chừa
Lỡ chừa không được thì thua
Ngậm cay, nuốt đắng, chát chua cả đời.
hic, hic, hic,
Trên rừng có chú sư tử đực
Oai phong lẫm liệt được hơn người
Nhưng mà oan nghiệt thú thôi
Sao anh lại thích là người chơi khâm
Mình đây thân phận đàn ông khỏe
Giỏi dắn mưu mô khóe mắt tình
Hà đông cũng chết rung rinh
Tội chi mơ thú rừng xanh rống gầm
NTKH CT5
TÌNH YÊU PHỞ
Ai hăm hở ngồi bên tô phở
Nước lèo thơm ngát át hương trinh
Gợi cãm làn môi tựa thịt tái
Mái tóc mượt như rau quế xanh
Gắp đưa vào mồm … ôi diễm tuyệt
Ngọt ngào hơn vạn nụ hôn đầu
Hãy nhìn xem từng sợi phở mịn
Cãm thụ hơn cô gái gợn sầu
Giá trắng như lòng em trong trắng
Răng cắn nghe vụn vở niềm riêng
Điểm xuyết hành trần nõn vài cọng
Lát ớt đõ thêm tình ái nồng
Ôi bờ môi, làn da mái tóc
Hương trinh nghẹn thở thoáng nụ hôn
Mặc kệ có không người hiện hửu
Lạc thú chìm sâu ngây ngất hồn
Thế ! mới biết dễ gì quên phở .
Kẽ đầu xanh hay bạc như nhau
Gặp phở rồi thường quên mất bữa
Xơi ngay kẻo nguội bởi đễ lâu !
Đã ăn phở phải ăn khi nóng
Còn cơm thì nguội cũng chẳng sao !
Chịu khó ăn cơm khi tiền hết
Vô mánh với phở đành quên sao ?
Mặc cho người nói xóc dê ! dê ! dê !
Ta vẫn nói ta yêu phở ! phở ! phở !
NTKH. CT5
Chiều nay đọc lại Vài Phút Tản mạn số 12 bỗng nhiên lại muốn viết tiếp, những hồi ức bất chợt ùa về, cũng là hình ảnh đó thôi mà có khi là nỗi nhớ dịu êm, có khi là những ray rức thắt lòng khi nghĩ đến hình ảnh người con gái ấy trỡ về một mình trong tuyết giá gió mưa mang theo nỗi cô đơn trống vắng .
Có lẽ một đoạn thơ sẽ thay thế tốt hơn một đoản văn trong lúc này chăng ?
NHỚ
Lặng ngắm thu nay nhớ thu xưa
Một bờ vai nhỏ, một cơn mưa
Sợi nhớ, sợi thương chen vào tóc
Giọt buồn, giọt tủi đẫm bờ mi
Lòng vẫn hiểu cuộc đời chia đôi ngã
Dạ không đành xoá nhạt bóng người đi
Anh đi mang cả trời quan tái
Em về mưa thấm lạnh cô liêu
Texas ngày 30/08/2013
Vu vơ tản mạn
Lang thang ngắm cảnh phía xa xa
Texas nhà ai như ẩn hiện
Thơ thẩn quay về mấy thu qua
Sợi thương sợi nhớ trôi êm ắng
Lẩn thẩn vu vơ dạ xót xa
Giọt buồn giọt tủi sao quay quắt
Nên chăng bôi xoá dáng thu xưa ?
NTKH. CT5
” Bao nhiêu năm làm kiếp con người, chợt một chiều tóc trắng như vôi, lá úa trên cao rụng đầy, cho trăm năm …… ”
Vậy là cũng tròn 54 năm làm kiếp con người rồi . Ngày sinh nhật cũng là dấu mốc thời gian quan trọng đó chứ, thế mà mình và những người bạn thân lại chưa bao giờ đễ ý đến nó, chỉ khi qua đến Mỹ mới bắt đầu chúc mừng sinh nhật cho bạn bè . Thôi thì đó là hình thức xã giao phổ biến của mọi người nên mình cũng làm theo cho giống với người ta .
Với những thằng bạn thân thì mình vẫn chưa từng chúc mừng sinh nhật tụi nó . Có muốn thì cũng chẳng biết ngày nào đễ mà chúc . Vậy mà hôm nay một tên trong đám lại chúc mừng sinh nhật của mình bằng một bài thơ . Đúng là bạn thân nên hiểu mình như vậy
Xuân già
Xuân qua xuân một mùa
Tuổi về thêm một tuổi
Ngày theo ngày dong ruổi
Đời theo đời đong đưa
—-
Buồn vui lăn tăn nước
Gợn chiều thu sóng thưa
Nhớ người tim lặng lẻ
Gõ nhịp nào xa xưa
TTD.8.2013. Happy birth day!”