Hổm rày vắng bóng bạn thơ, Người ơi có biết ta chờ hay không? Sáng chờ,trưa đợi, chiều mong, Ai kia có biết nỗi lòng đây chăng? Vài ngày lâu tợ cả năm, Buồn chi mà lặn mất tăm hả người?
Nhớ thơ nhớ bạn nhớ nàng Chênh vênh nổi nhớ mênh mang tìm người Thi thơ gắn bó vui chơi Các nàng bận rộn anh thời thảnh thơi Thơ anh phủ kín giăng đầy Nàng mà đọc được không ai ngăn đừng Nên anh chẳng phải cần mong Thơ như huyết mạch lưu trong người nàng
Nghe xong nở ruột mát gan Những lời thân ái bạn vàng nói ra Bao nhiêu tình cãm thiết tha Yêu thơ mến bạn thiệt là quý thay Biết đâu sẽ có một ngày Cháu con đọc được thơ này thấy vui Mai đây tóc bạc da mồi In ra một tập mình ngồi đọc chơi
Mai sau nếu còn ....thảnh thơi Da nhăn má hóp mắt thời tèm lem Răng thì cái rớt cái còn Nhớ bạn tri kỉ mình còn hay không Lật Trang Thơ cũ mà mong Hồi lại đâu đó bóng Hồng ngày xưa Sờ đầu tóc thấy lưa thưa Soi mình dưới nước thì ra không còn Thở dài chợt thấy thời gian Mang đi tất cả gian nan một đời
Ai ai cũng có một thời Tuổi hồng phất phới bóng người theo sau Vời về cuốc bấm cày sâu... Chàng kia chẳng ngại thỏa câu ân tình! Bên nhau hạnh phúc lung linh Cuộc đời đẹp thế sao sao em thở dài? Ngày mai hãy để ngày mai Hôm nay vui thú có người đáp thơ
Cuộc vui chóng vánh lờ mờ Hết thơ hết thẩn lơ mơ chuyện đời Trở về thực tế người ơi Kiếp này trọn nửa đường rồi còn lo Lo đời cát bụi mơ hồ Lo thân già khú lò mò về đâu Mai kia tới lúc thân sầu Vô thường ập đến tóm thâu kiếp này Thôi thì cứ để ngày mai Hôm nay vui thú có người đáp thơ
Công em kén chọn năm xưa Sao không khéo dụng để nhờ hôm nay Phận nữ ai lại kéo cày? Hoa kia rực rỡ nhờ tay vun trồng! Nhìn em héo úa đau lòng Già thêm chàng giận nói không ra lời Từ nay em nhoẻn nụ cười Lo âu quẳng hết cho vui lòng chàng!
Vui buồn cái chuyện thế gian Còn ai lo gánh gian nan kiếp sầu Thấy đời vốn dĩ nhiều màu Vui nhanh qua mắt rồi sầu lại mang Kéo cày đâu phải cô nương Mà lo nhiều kiếp bi thương đọa đày Pháp kia có biết xa dày Dụng công vun đắp kiếp này bình tâm Vô tư chấp ngã mê lầm Đời sau u uất kiếp tằm lại mang
Trêu chi câu chuyện năm xưa
Phải duyên tiền định phải mà tránh đâu
Ông tơ bà nguyệt lắc đầu
Hai bay một cặp mà hầu thoát đâu
Kiếp nghèo hoạn nạn bao lâu
Vui lòng đói khổ lo âu làm gì
Miễn sao có thiếp lo chi có chàng
Ruộng sâu chàng cấy thiếp cùng
Hai ta một hướng cùng đường mà đi
Mặc cho Thiên Hạ có gì
Gia đình hạnh phúc tính chi với đời
Một thương khéo mượn số trời
Hai thương nhỏ nhẹ lựa lời phải ngay
Ba thương chàng đấy thiếp đây
Bốn thương thủ thỉ ngất ngây tim chàng
Năm thương canh giấc mơ màng
Sáu thương hạnh phúc... Ôi chàng lo chi?
Bảy thương hai đứa cùng đi
Tám thương tát biển có gì là to!
Chín thương thiên hạ thiếp lo
Mười thương trời sợ ông tơ lắc đầu!
Một thương số kiếp con người Hai thương số phận một đời đa mang Ba thương cuộc sống nhịp nhàng Bốn thương nhìn cảnh lầm than đau lòng Năm thương lối sống mênh mông Sáu thương quên hẳn nổi lòng buồn đau Bảy thương cuộc sống dạt dào Tám thương ý nghĩa nâng cao con người Chín thương mộng mị buông trôi Mười thương được kiếp con người sáng tâm
Một thương cái tuổi ngu ngơ Hai thương ngày ấy thẩn thờ vấn vương Ba thương dáng nhỏ bên trường Bốn thương ai ngắm dáng hường ngày xưa Năm thương mộng ước xa đưa Sáu thương tình lặng mây mưa âm thầm Bảy thương xa cách nhiều năm Tám thương gặp lại tình câm ửng hồng Chín thương mộng ủ giấc nồng Mười thương thầm lặng má hồng đã xa
Một thương nét ngọc kiêu sa Hai thương năm tháng đậm đà thêm duyên Ba thương sau trước vẹn tuyền Bốn thương sánh bước nỗi niềm riêng mang Năm thương ủ mộng đêm tàn Sáu thương thức giấc lỡ làng ngày xuân Bảy thương tha thiết âm thầm Tám thương trầm lắng má hồng hơn xưa Chín thương ngày ấy xa đưa Mười thương còn chút cho vừa thấy nhau
Một thương e ấp dáng ngà Hai thương năm tháng điệu đà ẩn duyên Ba thương mắt biếc đen huyền Bốn thương tuổi nhỏ nỗi niềm riêng mang Năm thương da diết đêm sương Sáu thương mơ nộng trăng vương đỉnh đồi Bảy thương tha thiết đơn côi Tám thương ửng má hồng ôi ngày nào Chín thương mộng ngở lao xao Mười thương còn chút mộng nào để say
Một thương bóng dáng thơ ngây Hai thương em mĩm nụ cười thêm duyên Ba thương má lúm đồng tiền Bốn thuong ngơ ngát triên miên ngắm nhìn Năm thương ấp ủ tươi xinh Sáu thương cười mĩm làm anh nhớ hoài Bảy thương in mãi hình ai Tám thương đeo miết nụ cười ngây thơ Chín thương ngày ấy vu vơ Mườii thương ngơ ngẩn ngu ngơ nhớ người
Giờ tìm cà cuống đâu ra
Thuốc sâu phun lúa giết cha hết rồi
Chỉ hương hóa chất mà thôi
Nước mắm cà cuống là lời nói điêu
Tôi xin nhắc bạn một điều
Ăn uống cẩn thận đừng liều khổ thân
Người ơi có biết ta chờ hay không?
Sáng chờ,trưa đợi, chiều mong,
Ai kia có biết nỗi lòng đây chăng?
Vài ngày lâu tợ cả năm,
Buồn chi mà lặn mất tăm hả người?
Nàng thơ biến mất chơi vơi thi đàn
Buồn nhìn mây nước mênh mang
Chênh vênh nỗi nhớ các nàng thấu chăng?
Chênh vênh nổi nhớ mênh mang tìm người
Thi thơ gắn bó vui chơi
Các nàng bận rộn anh thời thảnh thơi
Thơ anh phủ kín giăng đầy
Nàng mà đọc được không ai ngăn đừng
Nên anh chẳng phải cần mong
Thơ như huyết mạch lưu trong người nàng
Những lời thân ái bạn vàng nói ra
Bao nhiêu tình cãm thiết tha
Yêu thơ mến bạn thiệt là quý thay
Biết đâu sẽ có một ngày
Cháu con đọc được thơ này thấy vui
Mai đây tóc bạc da mồi
In ra một tập mình ngồi đọc chơi
Da nhăn má hóp mắt thời tèm lem
Răng thì cái rớt cái còn
Nhớ bạn tri kỉ mình còn hay không
Lật Trang Thơ cũ mà mong
Hồi lại đâu đó bóng Hồng ngày xưa
Sờ đầu tóc thấy lưa thưa
Soi mình dưới nước thì ra không còn
Thở dài chợt thấy thời gian
Mang đi tất cả gian nan một đời
Tuổi hồng phất phới bóng người theo sau
Vời về cuốc bấm cày sâu...
Chàng kia chẳng ngại thỏa câu ân tình!
Bên nhau hạnh phúc lung linh
Cuộc đời đẹp thế sao sao em thở dài?
Ngày mai hãy để ngày mai
Hôm nay vui thú có người đáp thơ
Hết thơ hết thẩn lơ mơ chuyện đời
Trở về thực tế người ơi
Kiếp này trọn nửa đường rồi còn lo
Lo đời cát bụi mơ hồ
Lo thân già khú lò mò về đâu
Mai kia tới lúc thân sầu
Vô thường ập đến tóm thâu kiếp này
Thôi thì cứ để ngày mai
Hôm nay vui thú có người đáp thơ
Sao không khéo dụng để nhờ hôm nay
Phận nữ ai lại kéo cày?
Hoa kia rực rỡ nhờ tay vun trồng!
Nhìn em héo úa đau lòng
Già thêm chàng giận nói không ra lời
Từ nay em nhoẻn nụ cười
Lo âu quẳng hết cho vui lòng chàng!
Còn ai lo gánh gian nan kiếp sầu
Thấy đời vốn dĩ nhiều màu
Vui nhanh qua mắt rồi sầu lại mang
Kéo cày đâu phải cô nương
Mà lo nhiều kiếp bi thương đọa đày
Pháp kia có biết xa dày
Dụng công vun đắp kiếp này bình tâm
Vô tư chấp ngã mê lầm
Đời sau u uất kiếp tằm lại mang
Biết đâu mà nghĩ xa gần ích chi
Sống vô tư bỏ sầu bi
Chồng vui con khoẻ cái gì cũng xong!
Vô tư quên lãng chẳng mong được gì
Thường tình hai chữ nữ nhi
Không cần bận bịu cái gì cũng xong!
Vô tư sống bỏ uổng công kiếp này
Thân người khó được như vầy
Mai kia còn được thân người nửa không ?
Phải duyên tiền định phải mà tránh đâu
Ông tơ bà nguyệt lắc đầu
Hai bay một cặp mà hầu thoát đâu
Kiếp nghèo hoạn nạn bao lâu
Vui lòng đói khổ lo âu làm gì
Miễn sao có thiếp lo chi có chàng
Ruộng sâu chàng cấy thiếp cùng
Hai ta một hướng cùng đường mà đi
Mặc cho Thiên Hạ có gì
Gia đình hạnh phúc tính chi với đời
Hai thương nhỏ nhẹ lựa lời phải ngay
Ba thương chàng đấy thiếp đây
Bốn thương thủ thỉ ngất ngây tim chàng
Năm thương canh giấc mơ màng
Sáu thương hạnh phúc... Ôi chàng lo chi?
Bảy thương hai đứa cùng đi
Tám thương tát biển có gì là to!
Chín thương thiên hạ thiếp lo
Mười thương trời sợ ông tơ lắc đầu!
Hai thương số phận một đời đa mang
Ba thương cuộc sống nhịp nhàng
Bốn thương nhìn cảnh lầm than đau lòng
Năm thương lối sống mênh mông
Sáu thương quên hẳn nổi lòng buồn đau
Bảy thương cuộc sống dạt dào
Tám thương ý nghĩa nâng cao con người
Chín thương mộng mị buông trôi
Mười thương được kiếp con người sáng tâm
Hai thương ngày ấy thẩn thờ vấn vương
Ba thương dáng nhỏ bên trường
Bốn thương ai ngắm dáng hường ngày xưa
Năm thương mộng ước xa đưa
Sáu thương tình lặng mây mưa âm thầm
Bảy thương xa cách nhiều năm
Tám thương gặp lại tình câm ửng hồng
Chín thương mộng ủ giấc nồng
Mười thương thầm lặng má hồng đã xa
Hai thương năm tháng đậm đà thêm duyên
Ba thương sau trước vẹn tuyền
Bốn thương sánh bước nỗi niềm riêng mang
Năm thương ủ mộng đêm tàn
Sáu thương thức giấc lỡ làng ngày xuân
Bảy thương tha thiết âm thầm
Tám thương trầm lắng má hồng hơn xưa
Chín thương ngày ấy xa đưa
Mười thương còn chút cho vừa thấy nhau
Hai thương năm tháng điệu đà ẩn duyên
Ba thương mắt biếc đen huyền
Bốn thương tuổi nhỏ nỗi niềm riêng mang
Năm thương da diết đêm sương
Sáu thương mơ nộng trăng vương đỉnh đồi
Bảy thương tha thiết đơn côi
Tám thương ửng má hồng ôi ngày nào
Chín thương mộng ngở lao xao
Mười thương còn chút mộng nào để say
Hai thương em mĩm nụ cười thêm duyên
Ba thương má lúm đồng tiền
Bốn thuong ngơ ngát triên miên ngắm nhìn
Năm thương ấp ủ tươi xinh
Sáu thương cười mĩm làm anh nhớ hoài
Bảy thương in mãi hình ai
Tám thương đeo miết nụ cười ngây thơ
Chín thương ngày ấy vu vơ
Mườii thương ngơ ngẩn ngu ngơ nhớ người
Mười thương anh chết mấy đời mới xong?
Nàng ơi! Giữ chút tình hồng
Chỉ cần thương một các ông sợ rồi!
Mười thương chết cả nhiều đời nhé anh
Cố mong cột trói tơ mành
Nhìn anh chết lặng thắm tình mới buông
Mà em xiết nợ xiết luôn mấy đời
Anh giờ đã chết nửa người
Nửa còn khờ dại ngậm ngùi nửa kia!
Suốt ngày quấn quýt chẳng hề lìa nhau
Anh ơi hảy nghĩ trước sau
Chị mà nghe thế quặn đau tấc lòng
Bao năm thừa biết tấm lòng trong nhau
Không thời nay đã còn đâu
Có nghe đành chịu, lắc đầu... Xạo ke!
Trang thơ nhờ cá dội bè đua bơi
Vài câu dụng chữ người ơi
Sao không suy xét thương ai tối mò
Bạn tui nói lại để cho đở phiền
Hứng rồi lỡ viết huyên thuyên
Vợ mà đọc được thôi miềng tha anh
Có người làm chứng phân minh lo gì!
Anh đưa anh đẩy em nghe mủi lòng
Thôi còn gì nữa mà mong
Chuyện xưa quên hết là xong cuộc tình
Chối phay thẹn mặt dối mình không nên
Quên được cũng đã cố quên
Nhưng sao quên được cái duyên ban đầu
Chuyện xưa còn để trong đầu làm chi
Thà là quên hẳn nó đi
Cuộc đời còn lại chỉ vì vợ thôi
Vào thơ khá nhuyễn vô hồn lạnh câm
Biết người chẳng rỏ thương tâm
Dùng thơ mượn chữ âm thầm chi anh
Để quên chữ "H" để người cười cho
Bạn hiền thoải mái làm thơ
Ai đây chả biết... Vu vơ tám xàm!
Tên mà quên mất thôi dìa đi anh
ĐH chính thật anh mình
Xuất đầu lộ diện đi anh mình ơi
Vu vơ viết nhảm để cười với nhau
Bạn hiền chẳng giấu được lâu
Các bạn quá giỏi thôi Hầu xin thua
Ở giữa mây tím xung quanh mây vàng
Xưa kia chẳng lấy được nàng
Thôi thì quên phức than van làm gì
Áo hồng áo tím quên đi chẳng buồn
Chắc tại nguyệt lão lỡ quên
Se tơ buông đứt dây tuôn mất rồi
Thì cùng chung sống mãn đời bên nhau
Đừng làm chỉ đứt lòng đau
Giữ cho bền chặt trước sau chử tình
Về lo ủ vợ dừng thôi chuyện này
Văn chương thi phú thả đầy
Kẻo em nổi giận la rầy mắng cho
Có đâu dễ đứt buồn so cho người
Bao năm quá thấu hiểu rồi
Vu vơ chỉ để buông trôi tuổi già
Trong lòng rạo rực thiết tha nhớ người
Hứa cùng đi suốt quảng đời
Ta sao quên được những lời năm xưa
Tối về xem lịch mới vừa hăm nhăm
Bao giờ cho đến đêm rằm
Để tôi rạo rực hứa dăm bảy lời
Bạn hiền sạo qúa đi thôi!
Nếu mà không có thì thôi bạn à
Thời gian nhiều chuyện phôi pha
Quên quên nhớ nhớ nên ta nói bừa
Từ nay xin hứa sẽ chừa !
Qua đêm lời hứa thành xưa mất rồi!
Bạn hiền khéo qúa đi thôi
Đệ đây bái phục xin người dạy thêm
Roi mây nả pháo chớ nên nói bừa
Nhở mà nói trúng từa lưa
Ngay tim bạn hữu ngày xưa thiệt phiền ...
he ... he ...
Cũng biết đùa giởn vu vơ phỉnh phờ
Thím Sáng không sợ lơ mơ
Hai anh Hầu Hiệp ngay đơ hết rồi
Hôm nay quá giỏi đúng lời đúng văn
Khen ai khéo biết vận vần
Ra thơ lục bát bay văn vèo vèo
Hồn ta lơ lững bay theo nắng chiều
Gọi bầy tiếng quốc quốc kêu
Trong lòng nhớ mãi thương nhiều thuở xưa
Thoảng cơn gió nhẹ đun đưa thông ngàn
Vi vu xào xạc miên man
Mơ hồn tiếng quốc kêu khàn đêm thâu
Tóc xanh nay đã đổi màu bạc phơ
Tìm vui cùng với bạn thơ
Hơn thua được mất bây giờ chẳng ham
Trời cho đến đấy còn tham trời đày
Biết tìm thơ phú là hay
Theo con cà cuống chết cay tội tình
Cà cuống nước chấm ân tình sao quên
Bánh ướt cùng với thói quen
Cả hai quyện lại cùng ăn hít ...hà..
Thuốc sâu phun lúa giết cha hết rồi
Chỉ hương hóa chất mà thôi
Nước mắm cà cuống là lời nói điêu
Tôi xin nhắc bạn một điều
Ăn uống cẩn thận đừng liều khổ thân
Bây giờ tức khí sổ đua cùng người
Quạnh quẻ êm tiếng buồn thôi
Vắng anh thơ cũng rối bời chênh vênh
Thêm Trời mưa xuống mình ênh ngồi buồn
Nhìn ra đường vắng mưa tuôn
Nghĩ về bạn học nhớ thương tuổi hồng