Trang

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

MỘNG NGÀY XANH ( các bài thơ đối đáp vui )



Dấu yêu một thuở chớm mong manh
Chim non chập chững hót trên cành
Mắt biếc mơ màng xây thiên lý
Chân quàng quờ quạng vẽ đường ranh
Đua trận thư hùng say tâm trẻ
Thoáng tà áo trắng ngất hồn xanh
Dăm cánh phượng hồng vương trong gió
Gợi nhớ hôm xưa giấc mộng lành
VTH



  1. Dấu yêu thuở nhỏ quá mong manh
    Ngây thơ mộng ước như chỉ mành
    Rối tung tìm mối nhưng chẳng được
    Quờ quạng tối mò ngõ loanh quanh
    Vận mỏng vào đời lo danh lợi
    Bỏ mất quên mình cái tuổi xanh
    Bây giờ chợt nhớ thương ngày đó
    Quá khứ tưỡng quên lại hiện hình ...

  2. Chim non nào biết đến lợi danh
    Mải mê học hỏi lớp đàn anh
    Vung tay múa máy theo thời cuộc
    Nhắm mắt quay cuồng với chiến tranh
    Thà sống huy hoàng trong giây lát
    Còn hơn le lói suốt năm canh
    Phận mỏng trời cho không đỏ ngực
    Đất mẹ chưa cần nhang khói xanh

  3. Chim non chưa biết lợi và danh
    Háo hức học đòi theo các anh
    Làm thợ làm thầy làm ông kỹ
    Rồi thời cuộc đến với chiến tranh
    Tìm phút huy hoàng rồi chợt tắt
    Còn hơn le lói suốt năm canh
    Sống cảnh sang giàu quên mất gốc
    Đổ cho phận mỏng với trời xanh

  4. Chim non khờ dại trách sao đành
    Thơ ngây chỉ biết mộng hùng anh
    Hăng say lăn xả vòng lẩn quẩn
    Vật vã quên mình chuyện loanh quanh
    Thợ thầy mươi chữ không thiết học
    Danh lợi một bầy chẳng thèm tranh
    May sao ngọn nến còn le lói
    Tìm phút huy hoàng giữa ngày xanh

  5. Thơ ngây khờ dại thích hùng anh
    Cái tuổi thư sinh học với hành
    Dong duỗi đua đòi quên bỏ học
    Lợi danh buông thả chẳng màng tranh
    Cảnh buổi chiều tà trên phố vắng
    Trưa hè rượt đuổi chạy loanh quanh
    Cuối nẽo đường xưa như hiu quạnh
    Huy hoàng vẫn đẹp với ngày xanh

  6. Thương hoài nhớ mãi tuổi ngày xanh
    Thân nghèo khổ cực bởi chiến tranh
    Dệt ở trong lòng bao mộng ước
    Rồi dở dang thôi thế cũng đành !

    Thuở đó đứa nào chẳng hùng anh
    Mơ ở tương lai chuyện công danh
    Thế rồi thời cuộc giờ ly tán
    Biết được bao nhiêu đứa đạt thành ?

    Nhớ bạn chung trường thuở tuổi xanh
    Nhưng giờ có đứa đã thành danh
    Quên hết bạn bè quên trường cũ
    Chẳng luyến lưu chi thế cũng đành !


    1. Quê nghèo đói khổ lại chiến tranh
      Làm trai chí cả ngó sao đành
      Chim non còn ráng tha rơm cỏ
      Kẻ sĩ sao không mộng hùng anh?

      Bút nghiên mài dũa cất để dành
      Nhà tan tạm gác chuyện công danh
      Cuộc cờ thế nước trong bom lửa
      May rủi ai hay sẽ đạt thành?

      Ngày ấy làm sao quên được anh?
      Giấc mơ hoa gấm đẹp như tranh
      Tiếc chi dang dở vì thời cuộc..
      Mộng thường vẫn thế mấy khi thành!

    2. Tưỡng rằng đã quên cái tuổi xanh
      Vu vơ mộng ước chuyện qua nhanh
      Thuở đó rối ren do thời cuộc
      Mới lớn giành nhau thích hùng anh

      Gân cổ huênh hoang chẳng lợi danh
      Vụt tắt lụn tàn bởi chiến tranh
      Trôi dạt phân ly xa mỗi ngã
      Ngồi đây ngẫm lại mấy người thành

      Thu gom ý thức cố để dành
      Gặp mai trao lại kẻ tinh anh
      Mộng ước xa xưa chưa đánh mất
      Ngày sau con cháu sẽ phải thành 

    3. Thời gian thấm thoát qua nhanh
      Đầu xanh nay đã trở thành bạc phơ
      Bao nhiêu mộng ước tuổi thơ
      Trãi qua sóng gió bây giờ cũng xong
      Bạn bè thuở trước chỉ mong
      Gặp nhau còn được thấy trong chữ tình

  7. Cái vòng danh lợi lanh quanh
    Người mong ra khỏi kẻ tranh nhau vào
    Bạn xưa đang ở nơi nao
    Nơi xa xuôi đó đang vào hay ra
    Trăm năm trong cõi người ta
    Bao nhiêu đi nữa cũng là hư vô
    Đời như bọt biển sóng xô
    Lớp này tan hết lại vào lớp sau
    Hữu duyên nên mới gặp nhau
    Đừng quên chuyện cũ làm đau tấc lòng


    1. Tiết trời hết hạ lại đông
      Đời người bỉ thái, có không vô thường
      Gặp nhau chung một đoạn đường
      Ai vui san sẻ buồn vương làm gì
    2. Anh thì tâm trạng vô vi
      Anh thì tâm trạng ai bi thương đời
      Hữu duyên dễ gặp người ơi
      Mang lòng cãm mến rối bời phân bua
  8. Mỗi người riêng môt lối đi
    Dù không chung hướng cũng vì nghĩa xưa
    Một thời gần gũi sớm trưa
    Sao đành ngoảnh mặt như chưa bạn cùng

  9. Ngày xưa bạn học cùng chung
    Thế thời ngõ rẽ lối thường chia hai
    Xưa hay gần gũi sớm mai
    Dịp chưa mang tới đành hai nẽo đường

  10. Dù cho chín hướng mười phương
    Nếu còn lưu luyến mến thương cũng gần
    Trong nhau một chút tình thân
    Vài lời thăm hỏi chớ cần gì đâu

  11. Chín phương mười hướng dạ sầu
    Chưa hay tin rỏ lấy đâu nhịp cầu
    Còn anh có chút tin đầu
    Sao không chủ động nối cầu nhịp xưa

  12. Tin thì đã lắm lần đưa
    Hồi âm chẳng nhận để vừa lòng nhau
    Cuộc đời nhiều nỗi bể dâu
    Lòng người cũng thế có đâu lạ gì
    Thôi thì chẳng trách nhau chi
    Không còn gặp lại bởi vì hết duyên

  13. Ừ thì chắc cũng hết duyên
    Hồi âm chẳng đặng đành quên bạn rồi
    Nghĩ chi sâu lắng tình đời
    Thì thôi cứ nghĩ bạn tôi bận nhiều

  14. Cuộc đời còn lại bao nhiêu
    Muốn tìm gặp bạn thân yêu thuở nào
    Để cùng chia xẻ đổi trao
    Vui buồn cuộc sống rồi vào cõi không
    Nhưng mà bạn chẳng chung lòng
    Thôi coi như chẳng gặp trong đường đời


    1. Đừng vội quyết đoán, bạn ơi!
      Có người thành đạt, có người không may
      Kẻ buồn tránh gặp bạn thày
      Bạn nên thông cảm đợi ngày trùng lai

    2. Vậy là anh bạn này đây
      Chưa biết bạn tốt bạn may đóan dò
      Thôi đừng có nghĩ có lo
      Mãi trông bạn quá đóan mò tội ghê

    3. Chẳng qua anh bạn cùng quê
      Tình làng nghĩa xóm vỗ về ủi an
      Bạn buồn đôi lúc nói càn
      Người xa nghe giận biết can đằng nào?

    4. Buồn cho thân phận dạt dào
      Bạn tôi nôn nóng lời trào khó nghe
      Bạn ơi có nhớ bạn bè
      Nói càn xin chớ khó huề bạn nha ....

    5. Nhớ nhung ăm ắp tuổi già
      Đôi khi trách cứ cũng là tự nhiên
      Bạn trường kỷ niệm hoa niên
      Nao nao giây phút thần tiên qua rồi

    6. Tuổi già ăm ắp buồn thôi
      Cái thời tuổi trẻ cứ trôi trở về
      Trường xưa lớp cũ lê thê
      Bao nhiêu kỹ niệm tràn trề người ơi !

    7. Cuộc đời phải có buồn vui
      Không buồn sao biết cái vui là gì?
      Nhưng buồn chỉ giữ tí ti
      Để còn hưởng hết những gì là vui!

    8. Thế gian lắm chuyện buồn vui
      Làm người tất phải biết vui biết buồn
      Cái vui ai cũng thích luôn
      Kiếm chổ xa lánh cái buồn cất đi

    9. Vui lên anh bạn 'sầu bi'!
      Sao bạn im thích lấy gì đổi trao?
      Hay bạn chờ tiếng Cóc nào?
      Cóc Lan, Vân, Hạnh mới vào phải hông?

  15. Gì vui hơn vợ bên chồng
    Vợ về bận rộn nên không rảnh nè
    Hổm rày các cóc im re
    Các nàng không biết có nghe Hiệp gào ?

  16. Bên vợ nghe tiếng bạn gào
    Các nàng bên ổng lẽ nào không nghe
    Nhưng mà cóc vẫn im re
    Chắc là còn bận tỉ tê với chồng!

  17. Thôi bạn đừng ngóng đừng trông
    Đến lúc ngán chồng cóc lại làm thơ
    Thương cho thân bạn bơ vơ
    Vợ xa nhà vắng mãi chờ thơ ai

  18. Tưởng bạn vắng vợ sầu đời
    Bi thương một bóng thở dài nhớ nhung
    Ai dè bạn nổ lung tung
    Ta mừng cho bạn mà rung nỡ gào


    1. Rung nỡ gào ý là sao ?
      Tui đây chẳng hiểu cái mô tê gì
      Bạn bè nổ với nhau chi
      Chuyện quăng lựu đạn tui thì có đâu

    2. Tui đang gọi các Cóc vào
      Bạn không kêu phụ lại nhào ngay tui
      Tỏ lòng thương xót ngậm ngùi
      Bơ vơ chờ đợi thơ ai thế này!

  19. Hai bà một vịt thành cái chợ
    Xem chừng thua đứt hai ông nớ
    Bàn luận văn chương viết thành thơ
    Thở vắn than dài nghe thấy sợ
    Ngẫm lại xem ra chỉ vẫn vơ
    Ai người yếu vía sẽ lơ ngơ
    Những tưởng mình em trong mộng mơ
    Giật mình tỉnh giấc té ngay đơ


    1. Mộng đi em gái, hãy cứ mơ
      Dù mai tỉnh giấc có ngay đơ
      Hai anh đôi lúc sầu nhân thế
      Giải khuây trách cứ chuyện vu vơ

      Chợ có hay chăng chỉ bán thơ
      Tháng năm vẫn đấy chẳng ai mua
      Thở vắn than dài hàng mãi ế
      Em sao không phụ đứng lơ ngơ?

    2. Hai chàng mơ mộng đứng giăng tơ
      Chợ thơ chẳng bán cứ lo mơ
      Mai kia chợ ế thơ đầy bụi
      Gom nhanh thành đống chất ngay đơ

      Chợ ngày chủ nhất thật vu vơ
      Các mợ bận lo chút mộng mơ
      Lang thang cảnh chùa tìm chút vốn
      Khi về tay nải đở ngu ngơ

    3. Chữ nghiã ra gì dám bán thơ
      Chẳng qua giữa chợ nghệch mặt khờ
      Lúng ta lúng túng khi người hỏi
      Nói đại rằng đây biết giăng tơ

      Cũng muốn thật lòng bán ngu ngơ
      Nhưng chẳng ai mua cái dại khờ
      Thôi đành nhờ giúp anh ra giá
      Bao nhiêu bán hết mộng với mơ?

    4. Ngã giá anh đây bán ngu ngơ
      Muốn mua anh bán cái tuổi thơ
      Dại khờ anh giữ mà cố học
      Ngày sau thông suốt khỏi lơ ngơ

      Anh tôi nói đại biết giăng tơ
      Lúng túng ngoài kia giữa chợ chờ
      Cố hỏi người ơi tôi muốn bán
      Xin thưa mua lấy cái không khờ

    5. Hàng hiếm anh chưng để quay đơ
      Bao người qua lại ngoảnh làm ngơ
      Sạp anh chỉ có bây nhiêu thứ
      Không ai mua tí cho anh nhờ

      Em gái tìm mua cái không khờ
      Anh đây chẳng có tiếc ngẩn ngơ
      Biết mối chỗ nào chỉ anh với
      Mua tặng riêng em công đứng chờ

    6. Hàng hiếm riêng anh phải chàng khờ
      Để dành riêng tặng nổi ngu ngơ
      Ai mua đắt giá cũng không bán
      Cứ thích chàng khờ mãi ngẩn ngơ

      Còn em nếu biết kẻ không khờ
      Tự mình tìm đến chuốt vu vơ
      Trốn biệt đằng nào ai có biết ?
      Thôi đành trọn kiếp phải đứng chờ

    7. Ngu ngơ nào khác với khù khờ
      Em không chỉ mối nói vu vơ..
      Hay là không biết em chỉ thích
      Trêu chọc ai đây mãi đứng chờ

      Thôi anh xin bán cái mộng mơ
      Để sống yên vui hết thẩn thờ
      Chẳng biết bao nhiêu em cứ trả
      Lấy cả đường tơ cho anh nhờ!

    8. Ô hay hôm nay bán đường tơ
      Bán luôn tất cả cái mộng mơ
      Định giá bao nhiêu anh mới bán
      Đừng để em đây mãi đứng chờ

      Người mua kẻ bán cứ ngu ngơ
      Lọc qua lừa lại cứ dật dờ
      Như chính thân mình còn lưu luyến
      Cái ngu cái dại với cái khờ .

    9. Lang thang dạo chợ mệt lờ đờ
      Gặp người muốn bán cái mộng mơ
      Giá cả bao nhiêu đây mua tất
      Bán chi cũng đặng chớ đừng vờ

      Lúc thì đòi bán ý giăng tơ
      Vội xóa tìm vui bỏ thẩn thờ
      Thôi ai cứ bán tôi mua hết
      Giúp kẻ ngu ngơ thoát dại khờ

    10. Làm sao mua bán cái mộng mơ
      Trót đã ngu ngơ phải dại khờ
      Thôi đành chịu vậy đừng than thở
      Làm sao thoát được nói vu vơ

      Sinh ra kiếp nhện phải giăng tơ
      Phải chạy lăng xăng dẫu mêt đờ
      Ai vương ráng gở đây mặc kệ
      Anh vẫn xưa nay cố tình vờ
    11. Đúng là mặc kệ kẻ tình vờ
      Lâu nay cố vướng cái ngu ngơ
      Còn mong rao bán đi cho hết
      Có kẻ đại gia thích lờ mờ

      Dừng chân vội ghé mua thẩn thờ
      Tùy ai trả giá buôn hửng hờ
      Còn tôi quay gót xa góc chợ
      Ngẫm xem xuống giá mua hay chờ
    12. Đã quyết thì mua chớ có chờ
      Chợ thơ chỉ có chuyện vu vơ
      Tán hưu tán vượn cùng bè bạn
      Ráng hiểu làm chi cái mù mờ

      Cho dù hay dỡ cũng là thơ
      Vắt óc cho ra cũng mệt phờ
      Vu vơ nhưng cứ mong người đáp
      Mong kẻ vào xem chớ hững hờ

    13. Vu vơ thơ thẩn rỏ ngu ngơ
      Ngồi buồn nghĩ ngợi thật thẫn thờ
      Vội vàng nặn vội vần thơ thở
      Chữ nghĩa không ra đối ẩm mờ

      Suy nghĩ liền ngồi lẫm bẩm ơ
      Bông ta phọt nhẹ lãm nhãm mờ
      Tiếp phụ vần thơ ơi thơ thẩn
      Các anh các bạn với vần "Hờ"

      Phải không Thoại Vân he.....he....
    14. Lẫn thẩn làm thơ với vần hờ
      Các nàng đối đáp cũng vu vơ
      Thôi ai có đọc thì ráng hiểu
      Chữ nghĩa đôi khi nó mập mờ

      Vò đầu nghỉ mãi để ra thơ
      Mong ở bạn ta chớ tình vờ
      Nói chẳng ra thơ vì đang bận
      Có biết nơi đây có kẻ chờ
    15. Trời xanh thương đãi kẻ ngu ngơ
      Khách đâu đến hỏi đẹp như mơ
      Lại còn ngỏ ý xin mua hết
      Giúp kẻ ngu ngơ thoát dại khờ

      Vui quá! Từ đây hết ngu ngơ
      Hết mơ, hết mộng, hết làm thơ
      Ô hay! Nếu vậy làm sao sống?
      Ta xin bán nửa, nửa để khờ

    16. Khách tôi quyết chí mua đường tơ
      Ai giăng ai gở mối tơ vò
      Có bán trọn vẹn xin mua hết
      Không mua chỉ nửa để còn khờ

      Thấy xót lòng đau nói vu vơ
      Hết mơ, hết mộng, hết làm thơ
      Khó sống khi đời sao trống rỗng
      Mong người bán sạch để khỏi khờ
    17. Bạn tui buồn quá nói vu vơ
      Dám đâu mà bán cái khù khờ
      Vợ về xem lại mà thấy khác
      Lại sợ không vui bởi nghi ngờ

      Vợ thương được cái biết khù khờ
      Như người ai cũng biết giăng tơ
      Lòng luôn đầy ắp thương cùng mến
      Để còn mơ mộng để làm thơ

    18. Vốn dĩ ngu ngơ nghĩ dại khờ
      Khách mua ta bán chả nghi ngờ
      Bán để tìm vui mua mạch sống
      Đời không trống rỗng sống trơ trơ

      Bán thơ ta bán cả đường tơ
      Bán tuốt ngu ngơ lẫn dại khờ
      Còn lại mộng mơ ta xin giữ
      Để đùa cùng bạn nghịch với thơ

    19. Hôm trước nghe anh bán mộng mơ
      Bây giờ giữ lại để làm thơ
      Nếu vậy thì thôi không mua nửa
      Bởi tôi cũng thích được làm thơ

      Còn bán ngu ngơ với dại khờ
      Đời không trống rỗng vẫn trơ trơ
      Vốn dĩ tìm vui trong cuộc sống
      Nhều nguồn cảm hứng với ý thơ

    20. Ô hay! Anh giữ cái mộng mơ
      Là để cùng em dệt ý thơ
      Em không mua nữa thì anh tặng
      Cho bõ công em mãi đợi chờ

      Hay là em muốn anh làm thơ?
      Cho lòng yếu đuối, ruột thành tơ
      Cho tim ngây ngất, hồn buông lỏng
      Cho óc ngu ngơ, trí dại khờ...

    21. Hiểu nhau trong cảnh với mộng mơ
      Cùng bè bạn hữu trang thơ chờ
      Đừng mua đừng bán và đừng tặng
      Cứ để đong đưa dệt ý thơ

      Ruột gan có yếu chẳng thành tơ
      Bởi nùi tơ rối khó vu vơ
      Dâng tràn cuộc sống hồng tươi thắm
      Sáng óc ngu ngơ hết dại khờ
    22. Ô hay thi phú kết tình thơ
      Hai kẻ hiểu nhau khá mù mờ
      Không mua không tặng không mang bán
      Hợp ý mộng mơ dạ thẩn thờ

      Tơ lòng không rối không mong đợi
      Thì chẳng rối nùi mất ý thơ
      Niềm vui cuộc sống cùng san sẻ
      Bạn thơ bạn cũ thuở ngây ngô

    23. Bán hàng mấy buổi giữa chợ mơ
      La khan cả cổ khách cứ vờ
      Vừa rao vừa tặng vừa hậu đãi
      Kẻ hỏi người chờ tán vu vơ

      Chợ đây chỉ họp với ngu ngơ
      Vò đầu gãi cổ trả vần ơ
      Hợp lòng ra giá mình trao chữ
      Lời lãi bao nhiêu ủ trong thơ

    24. Chợ thơ đắc chí ý bâng quơ
      Lúynh quýnh rao mời sai luật thơ
      Viết nhăng viết cuội cho ra vẻ
      Bận rộn còn ham thả hồn thơ

      Thơ như huyết mạch khiến ngu ngơ
      Thấy thơ trong dạ cứ vẩn vơ
      Say thơ cứ phải đưa tay viết
      Mắt kém kèm nhèm đọc lơ ngơ
      hu ... hu ...

    25. Cái duyên người bán quá hửng hờ
      Rao khan cả tiếng khách lững lơ
      Chủ nhân hết phận xin dẹp tiệm
      Sang quán vào chùa gõ mõ chờ

      Chợ thơ vang tiếng chỉ vần ơ
      Vò đầu gãi cổ quá ngu ngơ
      Viết chữ xếp vần gom cả đống
      Lãi to lời khủng với chủ thơ

    26. Duyên anh thì hững phận anh hờ
      Hàng bày la liệt xếp trỏng trơ
      Người qua liếc nhẹ rồi đi tuốt
      Kẻ đến nhìn quanh lại ngó lơ
      Năm khi mười họa dừng chân hỏi
      Một bữa hai hôm lấy tay sờ
      Phen này anh dẹp không buôn nữa
      Cất hàng vô tủ chẳng thèm mơ!

    27. Tội cho chú cuội ngồi bán thơ
      Bày hàng la liệt buồn ngẩn ngơ
      Anh qua chẳng hỏi của ai vậy
      Chị lại chen ngang giả lả sờ
      Ai mua bán đặng thì cứ bán
      Không mua chú cất chả buồn mơ
      Nhện giăng meo mốc đầy bồ hóng
      Gánh hàng chạy rong dẹp mộng mơ
    28. Văn chương chữ nghĩa với vần ơ
      Nghe qua đọc lại cứ lờ mờ
      Khi thì ngớ ngẩn khi thờ thẫn
      Lúc lại khù khờ lúc lơ mơ
      Thêm lỡ thêm lờ thêm lớ ngớ
      Hết mơ hết mộng hết ngu ngơ
      Gật đầu tự nghĩ thơ hay qúa
      Xa kia lắm kẻ lắc mệt phờ!
    29. Tự xướng ta hay với vần ơ
      Chủ đề chẳng đổi cứ lờ mờ
      Xề qua dời lại cùng chữ nghĩa
      Đưa tới đưa lui cũng vần ờ
      Thêm kẻ ngu ngơ đòi mang bán
      Bớt bỏ khù khờ hết vu vơ
      Chớ có ngồi đây mà lớ ngớ
      Đừng mơ mộng tưởng mãi ngày thơ

    30. Có những lúc vần thơ buột phát
      Ta thả hồn một lát tìm khuây
      Chủ đề vẫn đấy còn đây
      Nếu em muốn thế kẻ này xin ngưng

    31. Vần thơ mộc mạc như suối mơ
      Anh tôi ngoe nguẩy dổi hờn ơ
      Nguồn thơ bộc phát chưa hề cạn
      Cứ thế tội chi lời ngu ngơ

    32. Ngày xanh yêu dấu vẫn trong mơ
      Ủ ấp từng đêm chẳng xoá mờ
      Yêu người một thuở còn hoang hoá
      Thương nhớ ngàn năm mãi ngu ngơ

    33. Ngày xanh hoài bảo chẳng nên mơ
      Bán bỏ vu vơ khỏi dật dờ
      Cái khổ ngu ngơ xưa bán tất
      Mua đổ xuống sông trôi lờ đờ
  20. Đọc thơ cũng muốn hồi âm
    Chữ đâu đi vắng âm thầm nghĩ suy
    Đầu gà đít vịt cũng tuỳ
    Muốn gom cho đủ thơ hay ý tình
    Để mà góp mặt chúng mình
    Dẫu văn thơ dỡ nhưng tình vẫn hơn


    1. Vu vơ vào mộng thơ tuôn
      Cần gì phải tóm thơ luôn ý tình
      Cô nàng đít vịt chúng mình
      Âm thầm suy nghĩ tìm hình ảnh mơ
      Đâu cần hay dở văn thơ
      Cứ tuôn ào ạt lơ mơ cười đùa ...
  21. Thơ làm không để bán mua
    Chẳng đem câu chữ hơn thua làm gì
    Các nàng cứ viết luôn đi
    Viết là mong muốn duy trì tình thân
    Dù cho xa cách cũng gần
    Vu vơ thơ thẩn cũng cần cho nhau


  22. Lát nữa đi xuống Trà Vinh
    Vài bửa sắp tới chắc mình vắng thơ
    Bạn nào thích đọc ráng chờ
    Khi về tiếp tục vẫn vơ viết liền


    1. Ra đi xin chúc bạn hiền
      Việc nhà như ý bình yên trở về
      Rảnh thì vô mạng xàng xê
      Viết dăm ba chữ bạn bè vẫn trông

    2. Anh đi thơ thẩn nhớ mong
      Chúc anh êm ấm giấc nồng du dương
      Cùng người bạn mãi chung đường
      Nhớ là khi rảnh trên trang thơ chờ

    3. Du met cung rang ra tho
      Biet rang co ke dang cho noi xa
      Thuong ban tinh cam thiet tha
      Cho du cach tro nhung ma tinh tham
  23. Du hành xuống đến Trà Vinh
    Trang thơ bỏ ngõ chúng mình đợi mong
    Về quê đàn cháu đang trông
    Ông bà con cháu họp đông một nhà


    1. Xuống xe mới bước vào nhà
      Lên ngay trên mạng là ta tám liền
      Điều tui muốn nói trước tiên
      Cám ơn tình cảm bạn hiền dành cho
      Chữ không có dấu ráng mò
      Bởi dùng máy lạ dấu dò chưa ra


  24. Dấu dò ra đã được chưa?
    Dù không có dấu cứ đưa lên mò
    Bạn bè hiểu cả đừng lo
    Lỡ mà đọc lộn cũng trò chọc chơi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét