Trang

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

Vườn hồng



Vườn hồng dạo bước hồn thơ thẩn
Hồ in bóng nước lẩn mây chiều
Nhẹ đưa gió thoảng đìu hiu
Ngày tàn yếu ớt dáng chiều đong đưa

Đêm về trăng rọi soi mờ ảo
Thoáng nhẹ hương hoa đảo mấy vòng
Say hồn ngây ngất chờ mong
Trầm tư lắng đọng ẩn trong vườn hồng

Khuya êm vắng lặng chìm quên lảng
Ưu tư xếp lại chẳng gì màng
Lòng thanh thản ý mênh mang
Bên hoa đọng chút sương tàn trong đêm .






  1. LẶNG YÊN THẾ - TRĂNG ƠI !
    --- ooo ---

    Nói với nhau đã hết ...chưa anh ???
    Sao trăng buồn hai nữa xa nhanh
    Như bóng câu ...lưỡi liềm đêm vắng
    Mà ngày xưa ...vang bóng cùng anh

    Nhói lòng đau ... khi ngắm trăng tà
    Đêm vắng lặng ...soi sáng cành đa
    Lung linh gió thổi làm xao xuyến ...
    Vội vờ ...khép lại nổi lòng ta ...

  2. Trăng mãi là trăng !!!                                      

    Trăng mãi là trăng rọi xuống cầu
    Lung linh lặng lẽ suốt đêm thâu
    Bóng ảo soi êm mờ đêm vắng
    Ánh trăng dưới nước bóng đa sầu

    Đám khỉ ngu ngơ tưởng trăng trôi
    Thi nhau cố vớt ánh trăng trồi
    Nối đuôi đuổi bắt trăng kia giả
    Nào có hay đâu chỉ ảo thôi

    Trăng mãi là trăng treo đỉnh đầu
    Quanh quẩn đuổi tìm chỉ không đâu
    Đời người cũng thế là cõi tạm
    Ngổn ngang trăm mối với dạ sầu

    Cố ví trăng mơ thật tuyệt vời
    Ngàn năm đẹp mãi với cuộc đời
    Ấp ủ văn chương bài thi phú
    Trăng mãi là trăng của bầu trời


  3. Trăng đêm !

    Đêm thanh một bóng dạo tìm trăng .
    Cao chẳng ngắm, đáy hồ thấy trăng
    Gió thoảng hồ in trăng lóng lánh
    Lung linh gợn sóng ánh trăng trong

    Cố níu được không mộng với trăng ?
    Xôn xao luyến tiếc ánh trăng vàng
    Trên cao dưới nước đâu trăng thật ?
    Xin mang xuống được để nắm trăng


  4. Trăng kia xa tít trên trời,
    Hết tròn lại khuyết muôn đời vẫn nguyên.
    Trách ai xưa đã thề nguyền.
    Bây giờ quên hết lỡ duyên ta rồi.
    Nhìn trăng lòng lại bồi hồi,
    Thuở xưa hai đứa cùng ngồi dưới trăng,
    Nơi mô ai có biết chăng,
    Chổ ni ta vẫn dưới trăng đợi người,
    Cho dù đi hết cuộc đời,
    Ta không quên được những lời năm xưa


  5. TRăng sáng trăng mờ rồi trăng khuyết,
    Ta vẫn chờ người có biết chăng,
    Sao xưa chẳng có nói năng,
    Ra đi bỏ lại dưới trăng ta chờ?
    Trăng có mờ rồi trăng lại sáng,
    Công ta chờ có đáng hay không,
    Am thầm người lai theo chồng,
    Ta đâu có biết chín trông mười chờ.
    Chờ tới lúc răng long đầu bạc,
    Ta mỏi mòn tan nát con tim,
    Chống gậy ta vẫn đi tìm,
    Nhưng người như thể bóng chim bay rồi.
    Chẳng còn sức để ngồi mà đợi,
    Sắm trầu cau ta cưới vợ thôi,
    Hai người tóc bạc da mồi,
    Run run tình tứ cùng ngồi ngắm trăng.


  6. Trăng mãi là trăng của riêng tôi                                   
    Trăng lên nức nở cảnh đơn côi
    Trăng treo tức tưởi tình u uất
    Trăng xuống nhạt nhoà giấc mơ trôi

    Trăng mãi là trăng của hồn thơ
    Tròn khuyết lung linh chiếu vật vờ
    Trăng chia sầu thảm soi không tỏ
    Trăng sẻ bi ai sáng mập mờ

    Trăng rằm tháng sáu đã qua rồi
    Vẫn còn đủ sáng toả niềm vui
    Bạn bè tụ lại ta nâng chén
    Thưởng thức vầng trăng của đất trời


  7. Trăng xưa chẳng hẹn tròn rồi khuyết
    Mông lung người đợi biết trách ai
    Ngóng theo mổi khắc trăng say
    In hình dáng cũ thơ ngây ai vào

    Rồi khi trăng khuyết do mây tụ
    Muốn nổi phong ba dụ tán mây
    Cho trăng sáng lại tròn đầy
    Dáng ai in rõ trăng ngây ngất lòng

    Buồn vương ủ rũ riêng người đợi
    Ta mang ước vọng rối như tơ
    Đợi chờ chờ đợi ngu ngơ
    Bạc phơ mái tóc vẫn chờ vu vơ

  8. Tóc lơ thơ chờ ai bạc trắng,
    Bởi xưa nghèo chẳng lấy đặng em,
    Bây giờ thổn thức hằng đêm,
    Lệ rơi ướt đẫm lạnh thêm thân già.
    Ai có biết vì ta chờ đợi,
    Để bây giờ thân mới ra ri,
    Khi xưa tóc mược xanh rì
    Thành ra tóc bạc người suy thế này.
    Nếu ta biết ta hay như thế,
    Chẳng phí công mà để đợi chờ,
    Để cho tình cảnh bây giờ.
    Cô đơn già yếu bơ phờ thân trai.

  9. Mấy chục năm thân trai ra rứa
    Được như ri thân rứa cũng may
    Tóc đen xanh thắm như mây
    Ngày nay bạc trắng quá hay còn gì

    Nếu mà nay tóc mượt xanh thắm
    Chắc phải tiên ông đắm hồng trần
    Hay là ma quái lâng lâng
    Dương gian gây rối phải cần dẹp ngay


  10. Thế mà ta cứ lo ngay ngáy,
    Sợ hom hem ai thấy cũng xa
    Có người còn hiểu cho ta
    Từ nay yên trí thân già chẳng sao
    Thế xưa nay ta nào có biết
    Chẳng dám yêu chịu thiệt lắm thay.
    Thôi ta quyết định từ rày
    Để bù ta quyết yêu ngày yêu đêm

  11. Yêu chi cho lắm đêm ngày lận
    Yêu chỉ vu vơ tận đáy lòng
    Đêm ăn ngày ngũ thong dong
    Chiều về say xỉn như ông hủ hèm

    Thân già hóm hỉnh hom hem vậy
    Cũng đở đần cho mấy luống rau
    Lo yêu bỏ phế trước sau
    Mai kia tĩnh lại ôi rau úa tàn .. !!!! 


  12. Xin lỗi em, ngày xanh đã mất...
    Tấm thân già chồng chất ngu si
    Ước mơ nào có xa gì
    Chỉ nghe em mắng rồi đi cũng đành!

    Chết vẫn giữ bóng hình em đó
    Thắm trong tim từ thuở cuồng sôi
    Càng yêu càng cố giữ lời
    Để cay, để đắng nhìn người qua sông

    Đừng trách sao âm thầm ngu dại
    Lỡ yêu rồi biết nói làm sao
    Xưa nay các bậc anh hào
    Chết lên, chết xuống lao đao là thường


  13. Quân tử đầu công danh hai chữ
    Với tình yêu gát giữ trong lòng
    Cuồng say suy hận đục trong
    Anh mang cất hết vào trong tâm mình

    Hình bóng ai mang theo đến chết
    Chỉ để lòng đau biết dường nào
    Cố yêu gây khổ lao đao
    Trách người ngu dại mang vào đắng cay

    Bởi lý lẽ con tim khó nói
    Chỉ biết cuồng say trói thân mình
    Chiến trường không ngã vững danh
    Với ai chết lặng thanh danh không màng

  14. Danh với lợi giờ còn gì nữa,
    Cháo cùng rau hai bữa cho qua,
    Còn gì đâu nữa thiết tha,
    Ngày nào còn sống chỉ là để yêu.

    Đừng có hỏi sao yêu nhiều thế,
    Bởi Trời cho sống để làm người,
    Không yêu lãng phí cuộc đời
    Dù ai có trách chê cười cứ yêu.

    Ôi cuộc sống mỹ miều quá đẹp,
    Để cho ta ghi chép thành thơ,
    Khuyên ai chớ có hững hờ,
    Yêu đi đừng sống vật vờ làm chi. 

  15. Tuổi này lợi danh màng chi nữa
    Còn yêu cuồng có chứa không nên
    Yêu nhiều lòng dạ hớ hên
    Ngày đêm nhung nhớ cõi trên mau về

    Cuộc sống mỹ miều ôi quá đẹp,
    Thảnh thơi dạo bước dẹp bụi hồng
    An nhàn thanh thản thong dong
    Vần thơ đánh dấu ghi lòng say mê

  16. Ai có chê ta thì mặc kệ,
    Sống không yêu sống để làm gì,
    Yêu đâu đến nỗi cuồng si,
    Chẳng ai để ý sống chi hở người.

    Ta cứ mãi yêu đời để sống,
    Nếu con tim để rỗng không yêu,
    Ích chi mà sống cho nhiều,
    Tranh dành giết chóc tiêu đều thế gian.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét