Long lanh trăng sáng bên cầu
Lăn tăn con nước về đâu?
Hòn đá lặng yên không nói
Mặc khách trầm ngâm cúi đầu
Mênh mang nỗi sầu
Chôn sâu!
Tháng ngày biền biệt
Da diết!
Quãng đời sôi nổi
Qua rồi!
Qua rồi!
Một thời không tới
Nay đành quên thôi!
Muốn mấy cũng chỉ là...
Những phút thoáng qua
Trong nhạt nhòa mơ ước
Êm như con nước
Đẹp tựa vầng trăng
Miên man âm thầm
Cất giữ soi chung!
VTH
Lẻ loi một bóng ở trên cầu
Lấy ai bên cạnh cùng tâm sự
Man mác niềm riêng một nỗi sầu
Lang thang lếch thếch chẳng về đâu
Mênh mang cứ mãi trong nhung nhớ
Lẳng lẽ như trăng nước qua cầu
Bao năm mong mỏi cánh hải âu
Biền biệt xa bóng chim tăm cá
Trăng treo chỉ bóng rọi bên cầu
Trăng cao trăng thấp sáng bên cầu
Nước xuống nước lên len khe lạch
Trăm năm vẫn thế khác gì đâu
Trăng tròn trăng khuyết treo đỉnh đầu
Nước rong nước cạn len luồn lách
Muôn đời vẩn vậy chẳng nên rầu
He ... He ...
Cảnh vật còn đây gợi nguồn đau
Trăng nước yên vui đời thư thái
Sỏi đá vô tình sống bên nhau
Trăng soi bóng nước đời hư ảo
Gió nhẹ thoảng qua đời về đâu
Cuộc sống trôi qua cùng năm tháng
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Trăng nước sỏi đá còn ở đó
Mà ta đang ở mãi đâu đâu
Mà rồi hai đứa ngóng trông nhau
Năm tháng trôi qua toàn hư ảo
Biết thế sao tim vẫn ngập sầu?
Khắc sâu trong tim một bóng hình
Xác thân như cây mà biết động
Tủi phận chủ vườn người chăm cây
Sỏi đá còn cần có bên nhau
Là người sao thể buông ký ức
Buồn lòng theo nước cuốn qua cầu
Niềm riêng dấu tận chốn thâm sâu
Khổ tự mình đừng cho ký ức
Nhìn đâu cũng chạnh đau rầu rầu
Buổi chiều hôm đó có gì đâu
Bất chợt run lên vì gió lạnh
Cứ tưởng nhầm cái chuyện đâu đâu ...
Đẹp mãi tin yêu thuở ban đầu
Tuổi già thơ thẩn nhìn trăng nước
Nhầm lẫn chi chăng chút tình sâu...
Tình không trọn vẹn nén đã lâu
Trở thành ký ức ôi quá đẹp
Dệt ngàn mộng mơ chớ thêm sầu
Ký ức ngàn sau chẳng phai màu
Tình bạn đơn sơ sao chẳng thể
Để phải đêm đêm nuốt cơn sầu
Dạo đầu khúc nhạc quá tương sầu
Thấm chút tình thơ luôn yêu dấu
Kết mãi theo nhau suốt đêm thâu
Vui còn chưa đủ kiếm chi sầu
Sao không tìm lại thời thơ ấu
Êm đẹp ngày xưa trong mắt nâu?
Biết đời ngắn ngủi chớ nên sầu
Ký ức êm đềm thời thơ ấu
Mênh mang lặng lẽ trong mắt nâu
Bâng khuâng chẳng rõ vui hay sầu
Nghe đâu bận bịu cùng tôn ấu
Tụng kinh gõ mõ áo sòng nâu?
Làm gì có chuyện vui hay sầu
Nghe tin xa gần sao chẳng hỏi ...???
Đoán già đoán non nghe mắc rầu
Ôm cháu cười tươi đẹp như tranh
Cạnh chồng hớn hở trăng tháng tám
Chẳng đoán cứ trông lại tấm hình!
Có cháu cưng yêu để gửi gìn
Đành quên bè bạn nơi đất khách
Dung dăng vui vẻ quá tươi xinh ...