Trang

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

LÀ THI SĨ...

 
  1.  
    Ta tráng sĩ lên đường từ buổi sớm
    Đời thênh thang không bợn chút ưu phiền
    Trăng vừa tròn nghe tiếng gọi thiêng liêng
    Ta dõng dạc xưng lời nguyền tận hiến
    Trong khói lửa ta ngại gì chinh chiến
    Giữa hoang tàn hòa quyện với niềm đau
    Xua yếu mềm xóa dấu vết tình sầu
    Dựng thành lũy dấn sâu đường tranh đấu
    Ôi! Lý tưởng nào chẳng đòi xương máu
    Giết yêu thương và diệt cả trái tim
    Ta u mê quên ngay chính thân mình
    Xây thù hận đã bao năm chồng chất
    Ta choáng mặt nuối ngày xanh đã mất
    Và gục đầu nhỏ nước mắt ngu ngơ
    Là thi sĩ ta đã sống trong mơ
    Ôm lý tưởng dưới trăng mờ thổn thức


    1.  
      Chẳng dám cao sang mơ làm thi sĩ
      Thử ru hồn với gió lộng chiều thu
      Vu vơ nhìn lá rụng suốt canh thâu
      Ngồi mơ mộng trưa hè ôi nóng bức
      Hiu hiu chút gió chiều nghe rạo rực
      Thả rong hồn ru ngủ tuổi thanh xuân
      Ủy mị đắm chìm quên mất nhân thân
      Dùng ngòi bút tả tô hồng thống khổ
      Phủ thật dày tốt sơn hay tốt gỗ
      Trải văn chương che lắp nổi đoạn trường
      Vị nhân tiềm ẩn dấu mình vấn vương
      Nghệ thuật vì đời là dao hai lưỡi
      Được mất cũng đành xin đừng tức tưởi
      Muốn khiển nghệ sĩ vào khuôn khó thành
      Bâng quơ chẳng ép cãm xúc dâng nhanh
      Đúng sai tác phẫm thể hiện nghệ thuật
      Không dễ nằm trong mẫu giới hạn luật
      Đau xót hơn khi dẫn dắt sai lầm
      Vậy về đâu khi lối rẻ lặng thầm ..???
    2.  
      Bởi biết nghệ thuật vơi sầu bớt
      Giúp đời giảm stress thật là hay
      Nhân sinh vô số buồn vui
      Mổi người mổi cảnh tự đi giải sầu

      Kẻ mang tâm trạng sầu đau khổ
      Người được niềm vui cố nâng cao
      Nghệ thuật cuốn trôi lật nhào
      Niềm vui dâng lớn sầu nào cũng nguôi

      Nhìn lớp trẻ đương thời đang lớn
      Giọng hát Việt nhí sống động hay
      Tiềm năng rạng sáng mai này
      Tương lai rộng mở từng ngày lớp sau

      Còn ai mượn bút mầu viết cuội
      Chỉ là số ít thổi phồng thôi
      Hậu thế tâm ý sáng ngời
      Ngày sau được việc giúp người dân ta
    3.  
      Tôi chưa là thi sĩ
      Chỉ mới tập làm thơ
      Nhiều lúc viết vu vơ
      Mong tìm người đồng cãm

      Ghét người làm chính trị
      Nhưng chuyên đi phỉnh phờ
      Lừa những kẻ ngây thơ
      Để mưu cầu danh lợi

      Không ưa người tu sĩ
      Miệng thì tụng nam mô
      Nhưng lòng chẳng chút nào
      Thương phận người cơ nhỡ

      Sợ khi người văn sĩ
      Chuyên viết chuyện trời ơi
      Làm nhiễu loạn cuộc đời
      Đưa người vào lầm lạc

      Nếu mà được ước bạn ơi
      Ước cho tất cả mọi người quanh ta
      Trí nhân tín nghĩa hiền hòa
      Chung tay xây dựng nước nhà phồn vinh
       
    4.  
      Là thi sĩ ta gieo tình lai láng
      Biến niềm đau thành trăng sáng ước mơ
      Đời vẫn khổ chẳng đẹp như thơ
      Người nhẹ bước theo đường tơ ta dệt

      Là thi sĩ ta nói trời xanh biếc
      Dù trời kia không xanh hết một màu
      Ta chẳng biết trời xanh biếc từ đâu
      Nhưng ta biết đó là màu hy vọng

      1.  
        Là thi sĩ ta tô hồng gió lọng
        Biến niềm riêng bi khổ bỏ sang hài
        Vẽ hàng mi đang ngấn lệ chia hai
        Mà miệng vẩn tươi cười đọng nước mắt

        Là thi sĩ ta dối lòng đang khóc
        Bâng quơ buông tình đẹp tựa giấc mơ
        Bày khung cảnh hạnh phúc thật nên thơ
        Ta làm tất khi lòng đang tan nát 

      2.  
        Là thi sĩ ta trải lòng chân thật
        Vì yêu người và yêu cả quê hương
        Ta thấm cái nghèo, tủi nhục, đau thương
        Và ta biết con đường dài khốn khổ

        Sống chân thật ta quyết không chối bỏ
        Cố vươn lên bằng rực rỡ tâm hồn
        Xây ước mơ dù nước mắt đang tuôn
        Xóa yếu hèn dựng niềm tin tươi sáng

        Là thi sĩ có đôi khi lãng mạn
        Bởi ta cần sức mạnh của ước mơ
        Miệng tươi cười không chỉ để vui đùa
        Mà để tỏ ta có thừa ý chí

      3.  
        Là thi sĩ thả hồn mơ mộng mị
        Trên quê hương với lắm nổi bi thương
        Dân lam lũ bởi thời cuộc đoạn trường
        Nơi ta đã sống qua cái tuổi trẻ

        Thời thơ ấu tung tăng nhiều mới mẻ
        Dệt mộng mơ hoa gấm tuổi hoa niên
        Mơ đêm trăng sáng yên bình triền miên
        Mơ đồng lúa chín vàng nặng trĩu hạt

        Rồi thời cuộc khiến lầm than lưu lạc
        Nay yên bình trôi vạt trở về quê
        Đất cha ông cắt rún chôn trên đê
        Hỉ hả quê ơi ! ta vẽ cảnh đẹp

      4.  
        Là thi sĩ ta dấy lòng dân Việt
        Sống tha hương mà rạng rỡ non sông
        Đời lưu lạc vẫn bừng sáng Lạc Hồng
        Mãi tự hào ai gọi ta "phản quốc"

        Ta vẫn sống với niềm đau dân tộc
        Và xót xa cho lớp trẻ hôm nay
        Tuổi già ta mất hết cuồng say
        Không còn sức để vần xoay thời thế

        Là thi sĩ ta quyết không chịu phế
        Dùng bút nghiên xây thế hệ mai sau
        Đem tài mọn mở những bước ban đầu
        Mơ một sáng nỗi đau kia tàn biến

      5.  
        Là thi sĩ mang hồn dân nước Việt
        Nhìn lại bi thương trôi nổi vừa qua
        Hôm nay bừng sáng dựng xanh mái nhà
        Anh ơi !! anh đang ở quanh đâu đấy ...???

        Hướng về dân Hồng Lạc Việt mà thấy
        Hân hoan dấu giọt mồ hôi chan hòa
        Từng ngày xây lại vững vàng dân ta
        Bao lớp trẻ lớn lên theo thời đại

        Là thi sĩ bút nghiên tô chẳng ngại
        Cố vẽ ra mãnh đất lắm yêu thương
        Nung cao ý chí ta con cháu rồng
        Vẽ hoài đất nước vinh quang trẻ mãi

      6.  
        Là thi sĩ cảm nỗi đau đồng loại
        Lòng băn khoăn trước cửa ải điêu linh
        Tim thoi thóp giữa hố thẳm nhân tình
        Không dám viết những hùng ca đại thắng

        Nhưng vượt lên ta phải có sức mạnh
        Tìm nơi đâu khi đất kiệt nhà tan
        Khi lòng người còn mơ ước ngoại bang
        Và lớp lớp đang kiếm đường xuất ngoại

        Ta trở về nhìn dòng người ái ngại
        Người nhìn ta thương kẻ dại ngu ngơ
        Là thi sĩ ta đang sống trong mơ
        Ôm lý tưởng dưới trăng mờ thổn thức


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét