Trang

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Đối đáp tình thơ






  1. VTH

    Ngày xưa anh dệt mộng hồng 
    Để cho đàn nhện bế bồng nhau đi
    Bây giờ anh biết dệt gì?
    Thoi qua thoi lại quên đi tháng ngày...
     





    1. Mộng hồng anh dệt đứt dây
      Nửa chừng chùn xuống đành quay trở về
      Bây giờ lạc mất đường mê
      Loay quây ngày tháng trăng thề đánh rơi
    2. VTH

      Ngày xưa chỉ dệt mộng thôi
      Trăng thề nào có mà rơi với tàn
      Vùi trong trí nhớ lan man
      Cái gì cũng đẹp dù đàn đứt dây
      Tin yêu một thuở mê say
      Ước mơ lồng lộng thơ ngây ngập trời
      Yêu thầm trộm nhớ nhiều nơi
      Bây giờ nhìn lại tự cười riêng ta...
    3.  
      Mộng xưa anh dệt khắp trời
      Nhiều nơi rơi rớt anh tôi tơi bời
      Trăng thề mỗi tháng thay ngôi
      Ở đâu anh cũng à ơi ơi à ...!!!
      Bây giờ sàng lọc đây mà
      Mang đem cân lạng sàn ra đo lường
      Bên nào cũng nặng đa mang
      Mới hay sát cạnh nặng tràn nghiêng cân ...
      he ... he ...
VTH  

Anh nào có dám đo cân
Chẳng qua nhát gái nên thầm đa mang
Bao năm dong duỗi sa tràng
Trái tim bầm dập ngỡ ngàng nhận ra
Yêu là phải hét, phải la
Phải vung tay đấm, phải va tình thù
Yêu mà lẳng lặng ngây ngu
Dệt thơ, dệt mộng... là tu trọn đời
May mà anh có một người
Không thì anh đã hiến nơi cổng chùa!
     


  1. Cũng may anh chữa hiến chùa
    Kẻo không Bụt ẩn Tiên đua chạy nhào
    Cái thằng bát nháo đây nào
    Ngoài kia quậy đã đem vào chùa ta
    Điên cuồng la hét yêu là
    Còn vung tay đấm cả la tình thù
    Khiếp thay tình cãm bị xù
    Làm anh dong duỗi tình thù dẹp qua
    Gặp ngay duyên mới nhận ra
    Đây rồi đúng nữa thật là cũa anh

    he ... he ...
  2. VTH 

    Trời đày dẫu đến cửa thiền
    Tu đâu củng thấy cái duyên đứng chờ
    Anh đâu có muốn lên chùa
    Cũng không la hét ganh đua với đời
    Chỉ mong hạnh phúc nơi nơi
    Tại sao chẳng ước cho người thân quen?
    Anh mừng tất cả bình yên
    Gia đình vui vẻ, ấm êm tuyệt vời
    Cuộc đời chỉ bấy nhiêu thôi...

  3. Trời thừơng chẳng biết đày ai
    Còn tu chuyện ấy đúng sai tại người
    Chớ nên đỗ lổi do trời
    Cho rằng duyên phận hẫm thời đa mang
    Thân anh thương cãm rõ ràng
    Mong cho tất cã chàng nàng ấm êm
    Cầu xin mơ ước hằng đêm
    Cuộc đời hạnh phúc triền miên tiếng cười
    Ước nguyền nhẹ nhỏ vậy thôi ...

  4. VTH
    Nhịn nhường mới có ấm êm
    Là mình tự buộc là thêm cái còng
    Là anh mất cả thong dong
    Là đêm nằm khóc ròng ròng nỡ ngu
    Trời thương mới có kiếp tu
    Tu là cõi phúc tình là giây oan.. 
  5. Tu là đường mở thênh thang
    Giúp ta thóat khỏi lầm than luân hồi
    Thế mà vẫn dấn bi ai
    Đắm trong cái kiếp sầu bi ái tình
    Thoát qua thế tục nhân sinh
    Mộng hồng luyến ái bóng tình nhạt phai
    Vậy mà dễ có mấy ai
    Biết tu là phúc làm ngay cho mình
  6. VTH 
     
    Ngày xưa mẹ dạy thật nhiều 
    Tu là giải thoát, tình yêu ngục tù 
    Lên mười anh thử đi tu 
    Năm sau trường bảo đường tu chưa thành 
    Ra đời anh chạy lanh quanh 
    Đường tu chẳng được đường tình lông bông 
    Ai ừ anh cưới cho xong 
    Bây giờ nhìn lại lầm than luân hồi 
    Ngẫm hay muôn sự tại trời...

Kim Hoa
 

Người ngu bắt lổi tại trời
Kẻ khôn lại bảo tại tôi ngu rồi
Trời kia có xúi gì tôi
Bởi tôi mê muội ham lời thế gian
Giờ nhìn ra được lầm than
Khéo xiên khéo đỗ khéo than do trời
Rỏ ra mới biết sự đời
Người khôn người dại lẩn lời khen chê
Tuỳ duyên ý khởi chấp nê
Sáng tâm tránh nẻo lối về chẳng mê

Ngắm ngưỡng những con đường lãng mạn nhất thế giới
VTH

Suốt đời anh vẫn cứ ngu
Học đâu lại học Nguyễn Du trong Kiều
Ừ thì như cụ tả yêu
Yêu là yêu dại yêu ngu đổ trời
Anh khôn anh đã khôn rồi
Yêu là lựa chọn cho đời lên hương
Trời không cho giỏi yêu đương
Anh đành phải chịu yêu thương thiệt thòi
Rõ ra mới biết sự đời

Kim Hoa

 Đâu phải tại trời biết ngu
Lại ham học cụ Nguyễn Du yêu Kiều
Yêu ngu yêu dại yêu nhiều
Thích tìm mù quáng cái yêu dại khờ
Anh khôn chớ lẫn đường tơ
Đâm đầu chịu thiệt mơ hồ chuyện yêu
Lên hương chữa thấy tới đâu
Thấy tim đau nhói nổi sầu dâng cao
Làm cho tâm dại xôn xao
Đổ thừa đổ đốn trời cao chẳng màng ...

VTH

Thôi không đổ tội cho trời
Mà xin nhận thật là tôi dại khờ
Nhưng giờ đã lẫn đường tơ
Làm sao thoát tục mà tu cho đành?
Vợ con một gánh bên mình
Xung quanh vật vã vô tình được sao?
Sống thời phải sống cho nhau
Tu đâu cũng thế trước sau hết lòng
Khôn ngu anh chịu không màng
Từ từ dệt mộng chẳng than chẳng đò


 Kim Hoa

 Giờ còn dệt mộng làm gì
Lo toan gánh của mình đi nhẹ nhàng
Buâng quơ khôn dại chẳng màng
Đường tơ có lẫn cũng không kiếm tìm
Cố lo vun vén ấm êm
Bên mình hạnh phúc êm đềm vui thay
Đừng cho lở mất hôm nay
Liêu trai chỉ có bóng mây dị thường
Mơ hồ tỉnh giấc thấy thương
Vợ con là nhất chớ vương mây hồng

 VTH

 Giờ thì anh đã ngộ dzồi
Tưởng đâu tu phải xa rời vợ con
Một lòng thờ vợ kính con
Vẫn là tâm nguyện em còn lo chi
Dệt mộng là chuyện thư thi
Trước vui sau vẽ đường đi chúng mình
Cảm ơn em đã hết tình
Tin đi anh chẳng linh tinh bao giơ



Ha ... ha ... 

Vì ai ta nói linh tinh
Tự mình phân định ý tình thi thư
Biết rằng chuyện nói khư khư
Chỉ là có ý thơ thư vui đời
Chớ đâu có dám gọi mời
Làm thi nhân ấy trao lời yêu thương
Cố tạo tình huống vấn vương
Bị ai lật tẩy đành nhường rút ngôi

he ... he ... 


                                               NTKH   CT5       












Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét